Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

BA MƯƠI NĂM THEO NGHỀ DẠY HỌC



                           Lê Văn Thật 

Ba mươi năm theo nghề dạy học
đếm sao cho hết nỗi buồn vui …
Lắm lúc khóc, không còn nước mà khóc !
Nhiều khi vui, cứ ào đến mà vui !

Làm thầy giáo, phải làm thêm nghề khác
Nghề tay trái, nhưng để nuôi cả nhà
Làm thầy giáo, phải vẹn tròn thiên chức
Đã trồng hoa thì phải ngát hương hoa

Sáng đi dạy, chiều phụ hồ quết đất
Tối  mang thùng thuốc, khắp đường quê.
Có bửa, đói meo… gồng lên lớp !
Có hôm, muốn xỉu …gắng làm thuê !

Những ngày chủ nhật, không chủ nhật
Đi làm cỏ mướn... thật là xa…
Những đêm an giấc, không an giấc !
Đi cắm câu đêm... bạn với ma…

Cái đèn dầu cứ leo lét...giống ta,
độ sáng chờn vờn như muốn tắt !
Mấy trận bão…cứ rung … căn nhà đất !
Mấy mùa lũ lụt...ngập đời ta...

Ấy vậy mà, ba chục năm qua,
vẫn say giảng, bao điều mơ ước.
Áo cứ rộng dần, mắt cứ mờ hơn trước,
Nhưng ánh đèn vẫn sáng với sao xa...  

Bởi vì ta có các em ta !
yêu thầy, nên yêu kiến thức.
Cứ mỗi chiều chủ nhật...
con cá lá rau...đầy nhà.

Bởi vì ta yêu tấm bảng ta,
Bao đôi mắt nhìn tương lai trong đó !
Chỉ lo bài không đủ chứa tâm hồn em đó !
Nên ta quên chuyện cơm áo gạo tiền !

Ta quên luôn… gian khổ triền miên
Quên họng rát.. cứ nặng dần ở cổ !
Quên tiếng ho …cười  như thách đố !
Quên tóc bạc… đòi nhuộm cả đầu.

Năm tháng ơi !  Ta vẫn tự hào,
Đã lớn lên từ trong gian khổ  !
Ba mươi năm vượt qua ba ngàn giông tố, 
Ta còn sợ gì...cái lạnh hôm qua ?

Ba mươi năm nhìn lại, chặng đường xa,
Sung sướng sống bằng tình yêu học trò ta đó !
Nhiều đứa về thăm, nhìn không ra thầy nữa…         
Thầy ngẫn người… xe quan lớn nào đây ?

Ba mươi năm…ta vẫn đắm say…
Nghề dạy học…thành máu xương lớn dậy !
Bữa, không đến trường, buồn biết mấy !
Hôm, không thấy trò, nhớ thiết tha !
Vì không được một ngày …ta chính là ta…
                                                 25/10/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét