Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2018

FANSIPAN


Lê văn Thật

Tôi vắt vẻo đường lên cổng trời
Bay trên núi rừng, đùa cùng mây trắng
Nàng ơi...cứ về đây làm dáng
Dang đôi cánh thần ôm lấy Fansipan

Mê mải nhìn từng nấc ruộng bậc thang
Người cần mẫn cho đất này thêm đẹp
Cô thôn nữ dáng dịu dàng thoăn thoắt
Dệt màu xanh cho biếc cả quê mình

Ta bay lên, bay lên tận thiên đình
Thử sức mình vượt Fansipan huyền thoại
Ta cứ lên, mặc mây trời cản lại
Lạnh cóng người ta lại nóng đi lênFANSIPAN

Thác nước chín tầng cao vút giữa mông mênh
Vũ khúc nghê thường lộng lẫy
Tượng Phật ngất trời, cho dân mình cầu gì được nấy
Ta cũng thầm điều ước của riêng ta

Chóp đỉnh Fanxibang kia rồi
Mi làm sao mà cao hơn ta được
Ơi ...non nước sinh ra từ mơ ước
Cho con người thoả mãn thú đam mê

Tạm biệt Fanxipan
Ta cất kỹ trong ngăn đời tha thiết
Kể cho những ai chưa biết
Về một người tinh tên gọi Fansipan


Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2018

thu



thu nhớ chiều mưa cũ
con đường dài xa xăm
gió gầm gừ giận dữ
cho người về chông chênh
giận cơn mưa sao chẳng dài hơn
dưới bóng cây ta muốn tìm hai nửa
dưới bóng cây...chỉ còn chút nữa...
một chút nữa thôi...
chút nữa thôi...
vậy mà quá tầm tay với
con đường xa đi rồi sẽ tới
mà con đường tình đi mãi vẫn còn xa ...
ta giẫm nhừ nỗi nhớ những mùa qua
một chút ấy, để giờ xa xôi quá
giận cơn mưa chỉ làm ta lạnh giá
nên chờ hoài một vạt nắng mờ xa
em có về phía thu qua
cơn mưa cũ ghép chúng mình chung lối
xin đừng hỏi con đường xưa vô tội
mùa thu về theo chiếc lá rơi mau...
sao ta còn...nao nao
mơ hồ mùa thu tới
con đường chông chênh chìm vào bóng tối
ta cứ ngồi chờ...
...bên quán nhỏ...
buồn hiu....

LVT

Thứ Sáu, 22 tháng 9, 2017

BÀI CA VỀ TRUNG ĐỘI THANH NIÊN XUNG PHONG



                                        Lê Văn Thật
(Viết nhân chuyến thực tế sáng tác do Hội VHNT Tây Ninh tổ chức tại Đền tưởng niệm thanh niên xung phong - Rừng Nhum - Bến Cầu)

               NGÂM

Có một Ngả Ba Đồng Lộc ở biên giới tây nam
Bến Cầu ơi mãi sáng ngời trang sử
Xin hát bài ca về những người bất tử
Dâng cuộc đời cho đất nước yêu thương

              VỌNG CỔ

1) Chiến tranh đã đi qua nhưng chiến công thì vẫn còn mãi mãi. Bến Cầu ơi một chiều ta trở lại giữa rừng Nhum....lịch sử...anh...hùng.
Một thuở cha ông chiến đấu kiên cường
Liên đội năm, thanh niên xung phong sáng ngời ý chí, từ thành phố Bác Hồ đi bảo vệ biên cương
Tuổi xuân nồng nàn phơi phới yêu thương, tạm biệt quê hương bè bạn gia đình
Khi Tổ Quốc cần ta biết hy sinh, đẹp vô cùng tuổi xuân đi giữ nước

2) Yêu biết bao nhiêu những cuộc đời trên trận tuyến, Trung đội ba san lấp hố bom đắp sửa những con...đường
Cho đoàn xe xông tới chiến trường
Ngày cuốc đất nắng mưa vất vả, đêm ngủ rừng ngắm ánh trăng khuya
Miếng cơm chiều rau luộc cá kho, lều bạt nhỏ làm sao che mưa gió
Chỉ có tình yêu chói ngời sắc đỏ, là sức mạnh diệu kỳ cho mỗi chuyến xe qua.

             PHI VÂN ĐIỆP KHÚC (khúc cuối)

Ơi, nước non quê mình, đất trời Tây Ninh, sắt son nghĩa tình, những người con, chiến công vang lừng, những người con, dáng hình núi sông
Ơi....Đứng bên tượng đài, giữa ngàn hoa thơm, thắm tươi sắc màu, như bài ca, sáng soi đất trời, như bài ca, rạng ngời chiến công

                     VỌNG CỔ

5) Thắp nén hương thơm, kính cẩn nghiêng mình trước đền thờ liệt sĩ. Thanh niên xung phong đã tạc vào thế kỷ dáng đứng Việt Nam trung dũng kiên....cường.
Nghe chuyện xưa mà xúc động bàng hoàng
Đêm tháng bảy sụt sùi mưa gió, giặc bạo tàn giết hại thê lương
Trung đội ba đã chiến đấu kiên cường, dũng cảm xông lên đánh kẻ thù hung hản
Đêm Rừng Nhum mịt mờ lửa đạn, hai mươi bốn anh em đã đi mãi không về

6)  VỌNG CỔ 6
    VỌNG KIM LANG
Ơi kính yêu sao, bao tấm gương sáng ngời
Đã hiến dâng cho đời cả một thời tuổi xanh mộng mơ
Quyết tâm đánh tan quân thù, lập thật nhiều chiến công rạng danh
Gương người anh hùng muôn đời sống mãi
Sáng soi đất trời một trang sử quang vinh
Hôm nay nước non thanh bình, công ơn người khắc bia đề tên
Khúc ca núi sông vững bền lòng dặn lòng đắp xây ngày mai
             (Về vọng cổ câu 6)
Đứng giữa Đền thiêng vang vọng hồn sông núi, nghe đâu đây Tổ Quốc gọi tên mình.
Long Phước ơi, cánh đồng xanh bát ngát
Khói lam chiều bãng lãng phía rừng xa
Anh hùng tử, khí anh hùng bất tử
Sáng mãi muôn đời non nước Tây Ninh


LVT

Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2017

Thả dọc

            

Ta thả dọc giữa dòng sông hỗn tạp
Con sóng nào thỏa thích những mùa chơi…
Con sóng nào quất vào ta đến nát !
Giữa buồn vui lặn hụp đến tơi bời

Cũng có lúc tung cánh thần thử đất
Ngỡ vòng trời chưa qua khỏi tầm tay
Đùa với gió, giỡn cùng trăng mải miết
Say đóa hồng, xỉn men rượu lăn quay…

Cũng có lúc ta tìm ta chẳng thấy
                        Bóng lờ mờ…quái đản tội tình kia !
Đen đúa nào nhuộm xác hồn đến vậy?
Buồn cười chưa...sao chẳng thấy đường về

Dẫu méo mó giữa sóng đời cuộn xoáy
                        Ta vẫn cười ngạo nghễ với nhân gian
                        Ta vẫn dọc bóng trăng mà mê mải
                        Ta vẫn dọc khóc cười mà lang thang…



Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2015

Nhớ (1)

                      

                                  Lê Văn Thật

Mình đã xa xa thật rồi em nhỉ
Anh thử lòng những ngày tháng không em
Trắng đêm nay vỡ toang bao nỗi nhớ
Biết không em, anh đột quỵ bên thềm

Anh nhớ lắm ngày chúng mình gặp gỡ
Một thằng khờ bối rối trước giai nhân
Em hiển hiện một con người trần thế
Mà trong anh, em đã hóa thiên thần

Có phải ta tìm nhau từ kiếp trước
Đến bây giờ mới gặp được nhau đây
Anh cứ để trái tim mình thổn thức
Giữa lòng say ngây ngất đến tràn đầy

Không có em, anh sống bằng…nỗi nhớ
Giữa mùa đông mà mưa lạnh nhạt nhòa…
Từng giọt nghẹn…rụng rơi từng hơi thở
Thiếu em rồi anh sống với…ngày xưa…

                                                   LVT

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

MỘC HÓA THÂN THƯƠNG

ĐƠN CA CỔ

Thơ: Nguyễn Văn Hết - “Mộc Hóa thân thương”
Vọng cổ: Lê Văn Thật



NGÂM THƠ

Thầy giáo trẻ chọn Kiến Tường năm ấy
Đất lạ quê người mới đến chưa quen
Bởi yêu nghề chọn phấn trắng bảng đen
Mong góp phần cùng dựng xây đất nước

VỌNG CỔ

1) Ơi… nhớ làm sao những tháng ngày gian nan vất vả. Dạy học ở trường xa, mưa lầy nắng bụi, nhưng vẫn say sưa bên đàn em nhỏ dưới…sân…trường.
Yêu mến làm sao ơi… Mộc Hóa Kiến Tường
Rời sư phạm ai chẳng muốn về nơi sung sướng, tôi lại chọn cho mình mảnh đất vùng sâu
Trường chỉ vài ba lớp vậy thôi, nằm chơ vơ bên rừng nước nhiễm phèn
Bao tháng ngày, da trắng cũng thành đen, xài nước mưa, rửa chén bằng xơ mướp

2) Trường tôi dạy, chỉ tranh tre nứa lá, sáng nắng chiều mưa vẫn vang tiếng vui…cười.
Bởi yêu quê yêu nhiệm vụ trồng người
Ngày mấy lượt đường xa vất vả, trên chiếc xuồng ba lá chông chênh
Yêu làm sao đàn em nhỏ xinh xinh, những ánh mắt tròn xoe uống từng con chữ
Năm lũ về, ăn độn với củ mì rau hẹ...vẫn bám trường tin tưởng ở ngày mai

LÝ CHIỀU CHIỀU

Giờ thì tôi đã xa trường yêu
Xa trường yêu…
Biết bao ân tình tha thiết
Nói sao nói sao cho vừa
Ơi tháng năm nhọc nhằn
Nhọc nhằn mà lòng mến yêu
Mến yêu các em vô cùng

VỌNG CỔ

5) Mộc Hóa ơi …cho tôi gửi lời thăm về mái trường xưa cũ, dù đã xa xôi mà nhớ thương còn nguyên vẹn ở…trong…lòng
Nhớ bạn bè xưa một thuở chung trường
Nhớ đàn em nhỏ tung tăng đến lớp, nhớ con đò ngày mấy lượt sang sông
Nhớ chiều nào ánh mắt cứ rưng rưng, thầy cô giáo cũng nghẹn lời đưa tiễn
Nhớ người em từng đồng cam cộng khổ, ngày chia tay không nói được câu gì.

VỌNG KIM LANG

Yêu biết bao nhiêu, ơi tháng năm tuyệt vời
Tôi đã xa lâu rồi mà lòng nhớ thương nào nguôi
Cánh chim đã bay tung trời còn ai về ghé thăm trường xưa…
Đâu rồi, mái trường Kiến Tường, Mộc Hóa
Bỗng yêu vô cùng màu áo trắng thân thương
Dáng ai thướt tha bên thềm đã một thời vấn vương lòng tôi
Tiễn đưa dưới cây phượng già ta ngại ngần…nói không thành câu…

VỀ VỌNG CỔ 6

Mộc Hóa yêu ơi, xin hẹn ngày trở lại, tìm những dấu yêu bên ghế đá sân trường
Chín năm biết mấy yêu thương
Bao nhiêu kỷ niệm vấn vương trong lòng
Mộc Hóa ơi…nhớ ta không
Một thời gian khổ…cho lòng nhớ thương

LVT – 31/12/2014

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

CHÚT NỖI NIỀM

Lê Văn Thật

Thêm lần nữa nỗi lòng thầy chảy máu
Câu “Tôn sư trọng đạo” đứng chênh chao
Vẫn chưa hết những con sâu nhà giáo
Phá tan tành ôi hai tiếng thanh cao

Có thầy nóng đánh học trò tóe máu
Đem côn đồ để giáo dục được sao ?
Có thầy tham dàn xếp chi điểm số
Lấy bạc tiền đo trình độ nông sâu

Có thầy tồi, tự bôi đen nhân phẩm
Thèm khát gì…hậu quả nghĩ mà đau
Có thầy xấu tăng tiền lên quá đáng
Luyện thi gì…“thừa nước đục thả câu”

Cũng còn lắm những người thầy cao đẹp
Dạy học trò bằng lòng mẹ tình cha
Đem trí tuệ cả một đời chắc lọc
Cho học trò đủ sức bước đi xa

Cũng còn lắm những người thầy cao đẹp
Giúp trò nghèo vượt qua nỗi lao đao
Dẫu chưa hết những cảnh đời cơ cực
Mà tâm hồn như biển rộng trời cao

Ôi…lẫn lộn thị phi chua chát quá
Nghĩ phận mình cũng một kiếp ươm hoa
Thêm lần nữa giáo đắng lòng xót dạ
Tôn sư ơi, đừng để lệ chan hòa…

LVT

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Nỗi nhớ một thời...

Vọng cổ: Lê Văn Thật
Thơ: “Nỗi nhớ một thời” - Việt Nhân


                NGÂM

Có một thời Long Giang là nỗi nhớ
Nơi vào nghề cô giáo trẻ vùng xa
Mưa miền quê đường trơn in gót nhỏ
Bao nhọc nhằn thương những bước chân qua...

VỌNG CỔ

1) Con sông nhỏ bến đò lưa thưa khách. Em trầm tư bên luỹ tre xanh, ôm túi xách… mơ… màng.
Tôi cùng em chung bước giữa đường làng.
Gió lặng lẽ cợt đùa lên má thắm, tà áo dài theo gió bay bay.
Cho lòng anh ngây ngất đắm say, cứ ngỡ gặp người yêu từ trong mơ ước.
Chiều dần tàn mà chưa dám làm quen, anh ngẩn ngơ… rồi chia tay vội vã…

2) Có phải duyên nhau nên chúng mình gặp gỡ, tìm được nhau trong hạnh phúc riêng… mình.
Mỗi chiều sang anh đưa đón người tình.
Đến với nhau khi trời chiều nhạt nắng, giúp em làm những giáo án đầu tay
Con đường làng in đậm bóng hình ai, hoa phượng thắm cho tình ta thêm thắm.
Trăng đủng đỉnh ngập ngừng soi nghiêng dáng. Trong âm thầm anh mơ ước chuyện ngày mai…

LÝ CHIỀU CHIỀU

Giờ thì em đã theo chồng xa, theo chồng xa
Để tôi mỗi chiều ra đứng
Bến sông ngẩn ngơ con đò
Thương nhớ ai phương trời
Phương trời mịt mờ xa xăm
Biết ai nhớ thương ai cùng

VỌNG CỔ

5) Em ơi duyên nợ gì đâu sao bây giờ mỗi người mỗi ngả. Trở lại bến sông xưa, một mình anh đếm bước mà nghe tâm tư trĩu nặng bến sông…đời
Con đò vẫn còn đây mà người cũ đâu rồi
Em đã về phương trời nào xa lạ, để một mình anh lạc giữa chơi vơi
Hàng phượng buồn tơi tả cánh hoa rơi, nghe nghèn nghẹn ước mơ đời tan vỡ.
Đâu là duyên còn đâu là nợ, để một mình anh trong mưa gió tơi bời

6) VỌNG KIM LANG

Biết trách ai đây, em đã xa tôi rồi
Thôi cũng cam một đời chuyện tình dở dang từ đây
Đã không ước mơ chung đường thì cũng đành cách xa người ơi
Bây giờ một mình ta về lạnh lẽo
Biết ai có còn, còn thương nhớ nhau không
Bến xưa gió mưa ngập đầy mùa hoa nào vỡ tan dòng trôi
Nhớ thương gửi theo mây chiều, mình trở về với riêng mình thôi

VỀ VỌNG CỔ

Còn lại gì đâu mà tôi chờ tôi đợi, còn lại gì đâu, một giấc mơ buồn
Rồi mọi thứ sẽ trở thành dĩ vãng
Con sông buồn trăng trống trải lang thang
Đò thiếu em còn tôi thì nhớ mãi
Chút tình sầu gởi lại đất Long Giang

                       LVT - 20/08/2014

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

GIÓ ƠI !

Vọng cổ: Lê Văn Thật
Thơ "Gió ơi"- Lê Thị Phù Sa
               
                  LÝ CON SÁO

Gió gió ơi !
Gió hãy mang lời trăm năm
Về phương trời xa xăm
Người thương ơi có biết cho lòng
Bao giông tố mịt mùng

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

VỀ ĐỊA ĐẠO LỢI THUẬN

          Lê Văn Thật 
(Chuyến thực tế sáng tác địa đạo Lợi Thuận –Bến Cầu 07/08/2014)

Anh có về miền quê hương địa đạo
Mùa thu xanh cho Lợi Thuận thêm xanh
Những con phố khoe dáng hình xứ sở
Những tiếng cười khoe hạnh phúc em anh