Lê Văn Thật
Nàng là một ánh trăng ngân
Cho chàng lãng tử, cứ tần
ngần mơ
Nhưng, đời không phải là mơ
Làm sao đến được bến bờ yêu
thương ?
Mình xa, xa đến muôn phương
Có thương cũng chỉ là thương
trong lòng
Có mong cũng chỉ là mong
Chắc gì trăng rụng mà cong mắt
chờ ?
Tình lãng du…
tình mộng mơ…
Một ngàn năm nữa…
cũng bờ bến xa…
Tình về đâu….hỡi tình xa ???
Một màu xám giữa chói loà…
nắng phơi
Một màu xám lắm.
Em ơi !
Càng đi,
càng nghẽn lối đời thế nhân !
Thôi thì, em cứ… trăng ngân
Cho chàng lãng tử, cứ tần
ngần mơ !
Thôi thì, cứ gọi tình thơ
Đã đi,
nhưng chẳng tới bờ tương lai …
Đã không có kiếp thứ hai…
Thì thôi,
cứ để kiếp này....
tình xa…
LVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét