Lê Văn Thật
Đời thường nói, làm nghề nhà giáo
Như con đò
đưa khách sang sông.
Dòng đời như
con nước lớn ròng
Mấy kẻ nhớ con đò nơi bến cũ ?
Thầy
vẫn chọn cho mình nghề giáo,
Mặc cho đời danh lợi đua chen !
Mặc
giáo án không đủ nuôi cơm áo !
Thầy bôn ba trên vạn nẻo đường trần
Vai áo cũ, cứ
bạc màu sương gió
Năm tháng đi
qua trên mái tóc của thầy.
Dẫu cuộc đời còn nhiều gian khó,
Vẫn trồng
người, cho sáng cả tương lai
Từng lời thầy con nhớ mãi không phai
Trong
máu, trong tim con nóng chảy,
Đi hết đời con vẫn không hết lời thầy dạy
Nhân cách thầy, sáng rực cả trời tôi.
Tấm lòng
thầy, mênh mông như biển cả
Con thấy mình nhỏ bé quá, thầy ơi !
Hình ảnh
thầy, nguyên vẹn mãi trong tôi
Giữa đời
thường, mà sao cao đẹp quá !
Em đã chọn cho mình nghề giáo
Lời thầy cho, nay em bước vào đời
Làm
người để, đưa người đi tới
Như
thầy xưa, trọn vẹn một con người !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét