Ai
chọn thời để sống ?
Ai
chọn nhà để sinh ?
Chiến
tranh đi xa... tôi vẫn gặp giữa thời bình
Những
con người di chứng
Điôxin
nhuộm hình hài quái đản
Trong
tâm hồn Việt vẹn nguyên !
Đất
nước mình càng đẹp lung linh
Bởi
giàu lòng nhân ái
Thể
xác anh tàn mà trái tim đập mãi
Nghẹn
đắng cả lòng người....Chua xót mọi trái tim...
Tím
thịt bầm da này ...đâu phải của Việt Nam ?
Ác
quỷ điôxin cấu xé người anh, đời anh quằn quại...
"Mái
ấm tình thương" ... mẹ già tê tái !
Đau đớn
...từng... giây sống đi qua ...
Trưa
hè rát thịt. Đêm bấc nứt da ...
Xuân không cười vui.
Hè không du lịch !
Quá
khứ đau thương, tương lai mờ mịt
Quẳng cuộc đời cho
năm tháng trôi mau
Cắn
chặt nỗi đau...
Cố
sống !
Đau thương ơi ! đến
chi người thiếu sống ?
Một
nụ cười cũng chẳng biết tìm đâu ?
Nỗi
đau chồng chất nỗi đau
Điôxin
vặn vẹo đời anh khốn khổ
Mỗi
bước đi siêu đổ
Làm
sao chống chọi trên đường đời ?
Mẹ
già ... nước mắt không ngừng rơi !
Mong
con nuôi, vẫn nuôi con trong nghèo đói !
Mò mẫm bước
chân...làn khàn tiếng gọi...
Nước
mắt chảy xuôi !
Cảm ơn đời cưu mang,
chia ngọt xẻ bùi !
Cảm
ơn đời rộng vòng tay nhân ái !
Tặng
anh giọt máu hồng thắm chảy
Tô
lại màu da
Nối
tiếp cuộc đời.
Mong
tìm chút Việt Nam còn lại
Hỡi
ơi !
Cũng
một kiếp người, nhưng anh chỉ có đớn đau và buồn tủi !
Cũng
sống cùng người nhưng anh nào biết hết làm người !
Hỡi
ơi !
Anh
đang cố cùng ta sống.
Đó thôi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét