Lê Văn Thật
Lúc trăng tròn vành vạnh
Toả hết ánh sáng mình dâng tặng nhân gian...
Soi vào những đám mây đen, biến thành câu thơ đẹp
Chiếu vào những tàng cây, hoá ra nụ cười duyên
Con đường trăng ảo huyền cho đôi nhân tình tự nhiên
Dòng sông trăng mộng mơ cho mái chèo duyên dáng
Chú Cuội...ngất ngây gương mặt tròn lộng sáng
Anh gió đắm say đoá hoa trắng rực trời...mơ hát bản
tình ca...
Thi nhân đua nhau đắm mình...đua nhau hát ca !
Khi trăng chẳng thấy đâu
Cái mảnh tròn vàng vọt và ủ dột.
Mờ mờ khuất sau chòm mây đen đúa kia là cái gì vậy
nhỉ ?
Một lùm máu thôi mà !
Đừng tưởng rằng trăng không biết đau
Đừng ngỡ rằng trăng không biết khóc
Có ai thấy đâu, cả một dòng nước mắt
Nuối tiếc một thời lồng lộng ngân vang
Mây nửa miệng cười... chê trăng tan
Gió lách mình...vờ vô tình, bay xa tít tắt
Chú Cuội... lặng thầm... bỏ gốc đa già... đi đâu mất
Mặc cho trăng úa tàn, lạnh lẽo, rụng rơi...
Thi nhân người ở đâu rồi ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét