Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

CHIỀU BUỒN




                                               LÊ VĂN THẬT

Có một buổi chiều buồn thê thiết 
Lang thang giữa phố đông... lang thang giữa cuộc đời
Ly cà phê đắng nghét !
Đen như tình tôi, thất thưởng giữa trời chiều !
Ai biểu ngày xưa, em tròn đôi mắt biếc ?
Ai biểu ngày xưa, tôi say đắm dáng này ?
Và nếu ngày xưa, đừng mặn nồng tha thiết !
Đâu để giờ này, ta chuốc lấy đắng cay...
Chút tình buồn như gió như mây
Mong manh quá giữa sóng đời nghiệt ngã
Ta với em, có gì mà nói nữa ?
Hành lý nào đã vất lại đêm qua           
Người bạn đường ngắn ngủn. Thế thôi ! 
Sao lòng tôi cứ dài thương nhớ ?
Chiều ơi, buồn vui trắc trở…
Ly cà phê đen ngòm, đen cả tình tôi ! 
Chiều quê lặng, không gian màu tím sậm ! 
Lá me vàng, rách nát chẳng buồn bay !
Tình yêu đỏ, mà nụ cười lại xám
Có lẽ nào theo cơn gió chiều nay ?            
Chẳng biết nữa vì sao tôi ngồi đợi ?
Ánh trăng buồn vẫn chưa chịu mọc lên !
Tôi vội bước...và không cần đến nữa
Quay lưng đi...tôi lại thấy bóng mình 
Và bóng ai dần khuất… giữa sương đêm.

                                          LVT
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét