Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

DU XUÂN MA THIÊN LÃNH

Lê Văn Thật

Chỉ nghe tên đã ngỡ ngàng đến lạ
Ma Thiên Lãnh ư, vùng đất âm u ?
Cho lữ khách bồn chồn chân lãng tử
Một vùng trời rừng núi thuở hoang sơ

Ta chênh vênh giữa núi cao vực thẳm
Ngỡ cao nguyên hùng vĩ giữa quê mình
Kia núi Bà đỉnh trời nam uy dũng
Đây núi Heo núi Phụng ngủ yên bình

Nào ta lên, lên cao, cao nữa nhé
Thoả mắt nhìn mây trắng dập dờn bay
Ơi dốc đá, cheo leo, ngàn dốc đá
Táng cây xanh, xanh cả nước non này

Con suối vàng, lượn mình duyên dáng quá
Khúc nhạc trầm hoà vũ khúc ngàn cây
Chim ríu rít chừng mời ai đến hát
Bướm lượn vòng ngây ngất cánh rừng say...

Đại ngàn ơi cứ hùng thiêng trầm mặc
Có bồi hồi sườn núi trắng ngàn hoa ?
Những hang núi lặng mình sâu hun hút
Ta mơ tìm bóng dáng của ông cha

Em lộng lẫy giữa sắc màu hoang dã
Đoá hoa xinh rực rỡ giữa mây ngàn
Em lả lả cho cánh rừng lả lả
Anh thẩn thờ say ngắm bóng xuân sang…

Tây Ninh ơi, tiếng vọng hồn sông núi ?
Ai đặt tên xao xuyến đất quê mình
Lưu luyến chiều ta về trong cõi nhớ
Ma Thiên Lãnh ảo huyền…nước biếc non xinh…

LVT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét