Lê Văn Thật
Năm tháng hỡi, làm sao mà quên được
Một chuyện tình thơ mộng đã đi xa
Đã cách biệt hai phương trời xuôi ngược
Sao trên đời vẫn còn có hai ta
Em hiền diệu, đôi mắt tròn xanh biếc
Tự ngày xưa vẫn đẹp đến bây giờ
Lần hẹn đầu, thẹn thùng đôi chân bước
Anh ngập ngừng tập tễnh mấy câu thơ
Anh bạc tóc theo năm thương tháng nhớ
Em chai sần trong sương gió gian nan
Nhìn nhau đi, cho tình không dang dở
Bao nhiêu năm chìm nổi kiếp phong trần
Em cứ bảo số phần sao trách được
Giữa dòng đời ai biết trước bão giông
Ngày vu quy nhạt nhoà đôi mắt ướt
Chẳng yêu thương, nhưng phải gọi là chồng
Em cứ bảo quên đi thời vụn dại
Lẫm cẫm chi cho luỵ cái thân già
Anh lẩn thẩn mãi đi tìm hạnh phúc
Dẫu sóng đời cuốn mất sóng tình ta
Giờ gặp lại thẹn thùng câu chuyện cũ
Vẫn nao lòng thời áo trắng xênh xang
Trăm năm hỡi tình yêu là chi đó
Chút ân tình đã vỡ vẫn không tan
LVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét