Ta thả dọc giữa
dòng sông hỗn tạp
Con sóng nào thỏa
thích những mùa chơi…
Con sóng nào quất
vào ta đến nát !
Giữa buồn vui lặn hụp
đến tơi bời
Cũng có lúc tung
cánh thần thử đất
Ngỡ vòng trời chưa
qua khỏi tầm tay
Đùa với gió, giỡn
cùng trăng mải miết
Say đóa hồng, xỉn
men rượu lăn quay…
Cũng có lúc ta tìm
ta chẳng thấy
Bóng lờ mờ…quái
đản tội tình kia !
Đen đúa nào nhuộm
xác hồn đến vậy?
Buồn cười
chưa...sao chẳng thấy đường về
Dẫu méo mó giữa
sóng đời cuộn xoáy
Ta vẫn cười
ngạo nghễ với nhân gian
Ta vẫn dọc
bóng trăng mà mê mải
Ta vẫn dọc
khóc cười mà lang thang…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét