Lê văn Thật
Tôi vắt vẻo đường lên cổng trời
Bay trên núi rừng, đùa cùng mây trắng
Nàng ơi...cứ về đây làm dáng
Dang đôi cánh thần ôm lấy Fansipan
Mê mải nhìn từng nấc ruộng bậc thang
Người cần mẫn cho đất này thêm đẹp
Cô thôn nữ dáng dịu dàng thoăn thoắt
Dệt màu xanh cho biếc cả quê mình
Ta bay lên, bay lên tận thiên đình
Thử sức mình vượt Fansipan huyền thoại
Ta cứ lên, mặc mây trời cản lại
Lạnh cóng người ta lại nóng đi lênFANSIPAN
Thác nước chín tầng cao vút giữa mông mênh
Vũ khúc nghê thường lộng lẫy
Tượng Phật ngất trời, cho dân mình cầu gì được nấy
Ta cũng thầm điều ước của riêng ta
Chóp đỉnh Fanxibang kia rồi
Mi làm sao mà cao hơn ta được
Ơi ...non nước sinh ra từ mơ ước
Cho con người thoả mãn thú đam mê
Tạm biệt Fanxipan
Ta cất kỹ trong ngăn đời tha thiết
Kể cho những ai chưa biết
Về một người tinh tên gọi Fansipan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét