Lê Văn Thật
( Chiều ngày 16/08/2011)
Vừa bước lên xe ...
Tôi dị ứng ngay một bê đê, móng
xanh móng đỏ
Chỉ còn một chỗ
Đành ngồi phía sau !
Cái giọng ỏng a ỏng ẹo
Cái điệu tè be tè bảy
Càng thêm bực mình !
Anh chàng bên này...thì lặng
thinh !
Nhìn tờ báo qua kính cận sâu
quăm quắm
Dõi theo điều gì dữ lắm !
Hình như anh chỉ biết mình mà
chẳng biết tới ai !
Bà thím bên kia, tay xách tay
quay...
Dỗ đứa bé mặt tèm nhèm...
không nín !
Cô học trò dãy bên, cứ nhìn
ngoài cửa kính
Mơ màng về phía xa ...
ëëë
Đường còn xa...
Cơn mưa chiều ập tới !
Xe dừng lại đón thêm khách
mới
Một bà cụ run run ...
Dưới gốc cây vệ đường...
Anh lơ xuống xe chạy tới
Bỗng, chàng trai đọc báo
Tự nhiên đưa cho cây dù:
"Anh hãy ra rước bà !"
Lơ tự nhiên dìu bà lên, không
ướt !
Bà nhìn quanh một lượt...
Không còn ghế ngồi
Cười…thật tươi...
Tên bê đê tự nhiên đứng dậy:
"Bà ngồi đây đi ạ !"
Bà cảm ơn, ngồi xuống nhẹ
nhàng.
Bà thím vói tay lấy chiếc
khăn
Tự nhiên, lau cho bà đỡ lạnh
Mưa càng lớn, nước cười ngoài
cửa kính !
Xe đi trong trắng xoá...nhập
nhoè...
Bà lão xuống xe
Cô học trò tự nhiên lấy tiền ra trả !
"Bà cảm ơn con !"
ííí
Tất cả trong mắt tôi.... Tự nhiên
Trong mắt tôi....tự nhiên ...những người khách lạ
Chỉ có tôi cứ tần ngần ra đó !
Chẳng biết làm gì....cứ trơ trơ nhìn họ !
Đi vào tôi tự nhiên !
Chuyến xe Tây Ninh.
Cô học trò tự nhiên lấy tiền ra trả !
"Bà cảm ơn con !"
ííí
Tất cả trong mắt tôi.... Tự nhiên
Trong mắt tôi....tự nhiên ...những người khách lạ
Chỉ có tôi cứ tần ngần ra đó !
Chẳng biết làm gì....cứ trơ trơ nhìn họ !
Đi vào tôi tự nhiên !
Chuyến xe Tây Ninh.
LVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét