Lê Văn Thật
Con lặng nhìn dòng sông vô tư…
Hoàng hôn tím, gió cứ đùa mặt nước
Một con đò giữa dòng nước ngược
Chấp chới…chơi vơi…vặn vẹo… bồng bềnh…
Ông lái đò…cố gắng… chênh vênh…
Vẫn không thấy con đò nhích về phía trước !
Con bỗng nhớ thầy…bao khó nhọc.
Mỗi lớp đi qua như mỗi chuyến đò đầy
Ông vắt kiệt sức mình, riết giữ đôi tay
Để lái cho đò đi đúng hướng
Thầy thức rất khuya cho từng trang giáo án
Cho từng ánh mắt học sinh...
Thầy dạy đến khan lời, đến bạc tóc thêm lên
Bằng tình thương của một người cha kính mến
Nhưng trời ơi ! Sao lúc đó em không hề biết
đến ?
Quá vô tư trước công khó của thầy ?
Có bạn bị thầy rầy…
Vừa ngoảnh mặt, liền hạ một câu vô lễ.
Có bạn bị điểm một…
Mặt chầm bầm…đòi nghỉ học cho xong !
Có đứa trốn tiết đi nhong…
Ghét thầy vì cho người đi kiếm.
Có đứa hâm he…đòi đánh…
Căm thầy vì bản tự kiểm hôm qua…
Sao không hiểu lòng thầy bao nỗi xót xa…
Sao không biết tình thầy cao cả !
Xin lỗi thầy ơi ! Ngàn lần xin lỗi…
Con dại khờ…không hiểu hết lòng cha !
Rồi cuộc đời….năm tháng cứ dần qua...
Con chẳng một lần về thăm… cả trong ý nghĩ
!
Chiều nay nhìn dòng sông sóng dữ…
Con đò đầy chèo ngược…
…nghẹn lòng con.
LVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét