Lê Văn Thật
Đêm qua trong giấc mộng vàng
Thấy
mình chung bước dưới hàng cây xanh
Aó
em màu thiên thanh
Sáng lên như bỗng hoá thành
tình yêu !
Mắt
em thật diễm kiều
Lòng
anh bỗng hoá nắng chiều hôn lên !
Tóc
em gió bồng bềnh
Ơi
làn tóc hoá trăm nghìn tơ vương
Mình
đi đi giữa thiên đường …
Mình
đi đi giữa yêu thương nồng nàn
Tiếng
pháo đâu bỗng vang vang
Thấy mình đi giữa hai
hàng ngày vui
Đâu rồi , đâu
rồi! đâu rồi!
Giật mình lại thấy ngậm ngùi đêm
xuân.
10/1993
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét