Lê Văn Thật
Đã sinh ra ở trên đời!
Ai chẳng muốn mình hạnh phúc ?
Con lại sinh ra trong đói nghèo
quay quắc !
Tuổi thơ lạc loài, mất mẹ, vắng
cha !
Năm chị em, chẳng đủ sức nuôi
nhau !
Năm chị em, mười phương trời
kiếm sống !
Lúc túng quẫn cắn răng mà chịu đựng !
Dư được dăm đồng , lo giỗ mẹ, cúng cha !
Giữa bão táp mưa sa !
Căn nhà tồi tàn, mười năm chưa
sửa được !
Đứa thì có chồng xa… thiếu sau
hụt trước !
Đứa phải làm thuê, chạy vạy từng
ngày !
Đứa thì còn ẳm trên tay !
Tránh sao được cảnh nợ nần chồng
chất ?
Tránh sao được cả một dòng nước
mắt ?
Giữa cuộc đời…đau đớn biết bao
?
Để bây giờ, sầu lại chất sầu !
Để bây giờ, con ở tù thụ án !
Ôi cô đơn ! ôi tủi buồn… trống
vắng !
Giữa xứ người, không có một người
thân !
Biết ai đâu chia sớt chuyện
vui buồn ?
Biết ai đâu là người thân thuộc ?
Lúc ốm đau, thiếu người thang thuốc !
Cả khi có tiền cũng chẳng biết
vui với ai !
Gian khổ nào mà chẳng sáng tương
lai ?
Cậu biết, con đã ăn năn nhiều
lắm !
Cậu tin con, thấy được điều tươi
sáng !
Sẽ vươn lên, rạng mặt giữa cuộc
đời !
Ai
chẳng một lần vấp ngã , Vàng ơi !
Biết đứng dậy, mới là người đáng
trọng !
Cải tạo tốt, để sớm về cuộc sống
!
Để tự hào xây lại cuộc
đời ta !
Gian khổ hiện thời phải cố
vượt qua !
Làm điểm tựa, cho tương lai tươi
sáng !
Cố lên con ! niềm tin là tất
thắng !
Đời sẽ chẳng phụ người biết cố
gắng vươn lên !
Cậu út
2007
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét