Nhân ngày 20/11/1986
Có thể nào quên được
thầy ơi!
Chín
tháng qua, bỗng ngỡ ngàng nuối tiếc
Sống giưã yêu thương mà ta nào
hay biết
Để
xa rồi, cứ mãi gọi thầy ơi!
Đốt
đuốc tìm đâu? Đây những con người,
“Nghề
cao quí trong những nghề cao quí”
Vạch
đường bay tuyệt vời cho thế kỷ,
Tạo con người tuyệt mỹ cho non
sông
Ai
bảo làm thầy nhàn rỗi thong dong?
Ai hiểu hết sự hy sinh thầm lặng ?
Sàng
lọc cả đất trời để nuôi từng mằm sống !
Nhào
nặn đến trăm lần để được giảng một câu!
Một
con người hay thức giữa đêm sâu,
Thường
rát cổ, bã người trên bụt giảng.
Một
thiên chức người dâng toàn chất sám.
Một
kỹ sư tâm hồn, không cho phép tính sai!
Tặng
một đời, cho thế hệ tương lai!
Nên
phấn trắng, mà máu thì rất đỏ!
Vì
học sinh, chịu một đời gian khó,
Người
có cần đâu, bia đá tượng đồng ?
Người
chẳng cần đâu, gác phượng lầu hồng ?
Dù
trãi qua quá nhiều khổ ải!
Hai
mươi năm, được những gì của cải?
Hai
mươi năm, có vượt nổi đời thường?
Có những thầy cô đã bỏ lớp bỏ
trường
Có
những thầy cô tư doanh chữ nghĩa!
Thầy vẫn
trung kiên.
Người chiến sĩ,
Áo trắng bạc màu vẫn đẹp giữa nhân gian!
Phải
chăng ? Một sức mạnh tiềm tàng ?
Bởi yêu người,nên yêu nghề thế đó!
Người
vẫn đang vượt muôn trùng sóng gió
Lái
chiếc thuyền đời, chở trăm khách qua sông!
Để
tuổi trẻ bay lên, người làm một thành đồng
Làm
một người Đảng tin yêu nghất!
Có thể là một người nghèo nhất!
Nhưng quyết trồng hoa, làm rực rỡ đất đai này!
LVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét