Lê Văn Thật
Tưởng như lòng đã quên hết chuyện xưa,
Sao đêm nay cứ dìm trong nỗi nhớ?
Thức cùng ánh trăng mờ tỏ.
Tâm sự cùng ai, giữa thanh vắng lạnh lùng ?
Buồn cô đơn… Buồn nhớ nhung…
Bóng dáng của một nàng con gái
Nàng con gái chỉ còn là bóng dáng!
Trong lòng tôi…
Ôi !
….nhớ nhung…
…. nhung nhớ…
… một đời.
Em đến rồi đi , một thoáng rồi thôi!
Sao một thoáng, không dài hơn chút nữa ?
Ôi áo trắng, nhớ làm sao áo trắng!
Chiều nào đi ngang qua lòng tôi !
Cảm ơn thơ ca cho gặp những cuộc đời.
Sợi run cảm cứ tăng dần thanh sắc!
Đã giúp tôi nhận ra điều quí nhất!
Của đời tôi:
Rằng từ đấy - yêu em!
Rằng từ đấy - yêu em!
Nhớ làm sao những buổi chiều êm!
Cùng nhịp bước mà ngỡ ngàng nhịp sống!
Quên sao được đêm chia tay sầu mộng!
Chén chè nào… ngọt cả đời tôi!
Nhớ làm sao , từng ánh mắt , đôi môi!
Nghe rạo rực cả một thời mơ tưởng!
Nét chữ nghiêng nghiêng cười trên giấy
mỏng!
Đọc đến trăm lần, lòng vẫn chơi vơi!
Cả lòng tôi , dù một chút cuộc đời!
Một thoáng nhìn nhau, một giờ đến lớp!
Cũng đủ gọi là hạnh phúc!
Cho mối tình, kỳ vọng cả lòng tôi!
Có lẽ nào….
… khắc nghiệt quá đi thôi!
Đêm chia tay lại là đêm chấm dứt !
Như một giấc mơ… tan vào hiện thực !
Tình yêu và cuộc đời… không là một
?
Em ơi !
Có lẽ nào….
… chua xót quá đi thôi!
Bỗng mặn ở vành môi!
Thấy cuộc đời khô khốc!
Ai bảo rằng tôi đang khóc?
Đó là giọt đời tự nó sẽ trôi đi !
LVT - Tháng 10/1984
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét