Lê Văn Thật
( Kỷ niệm năm khai phá đất nông trường 1992)
Chúng tôi về Nông trường Tràm Cát
Đặt
tên cho vùng đất không tên.
Khi
tuổi trẻ biết đi tìm mơ ước
Chẳng vùng đất nào bị lãng quên
Đây vùng đất, nhìn không thấy đất !
Màu cháy khô, mùi khét nồng phèn.
Đồng trủng nước, nghìn năm không lối
thoát.
Cỏ không xanh và đất cũng không tên.
Ông
cha ta đã từng đến nơi này !
Gãy
cuốc xẻng vẫn không tìm thấy lúa.
Và
từ đó, có ai mà nhắc nữa…
Giặc
Mỹ cũng không thèm ném bom !
Giữa hoang vu, Đảng dựng Nông trường.
Nông phu, hết lời khuyên…nên bỏ.
Bao năm tháng…thử cùng nắng gió,
Cây tràm cát vẫn không xanh !
Kênh
xắn múc vạch một đường lịch sử
Nắng
biết vàng và lá đã biết xanh.
Có đường
rồi ! nước ra vào hối hả.
Thấy
đất rồi ! ta náo nức niềm tin !
Lúa thử nghiệm vươn như chàng Phù Đổng
Đồng chí bí thư, khẻ mỉm cười !
Lúa đã sống như chưa bao giờ được sống.
Cứ vươn lên, đòi xanh cả đất trời !
Nghe
Đảng gọi, chúng tôi về mở đất.
Chưa
ra đồng, lòng đã thấy nao nao...
Ăn
bửa cơn Nông trường Tràm Cát
Muốn
vác cuốc ra đào thêm những bờ bao !
Cô kỹ thuật, chẳng sợ nắng sợ gió,
Ôm trong lòng cây lúa mới. Tình yêu !
Nông trường ơi ! Trái tim hồng lên đó
!
Tiếng máy cày…rộn rã báo tương lai !
Chúng
tôi về Nông trường Tràm Cát.
Đặt
tên cho vùng đất bỏ rơi.
Ai
bảo đất này xanh không được ?
Ý Đảng- lòng dân, dựng đất trời.
LVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét