Lê Văn Thật
-
Thầy giáo gì mà ăn cắp ! Nhục ! Nhục ơi là nhục !
- Chắc thằng chả muốn tậu xe
mới, mà thiếu tiền đó mà !
- Ăn cắp, mặt mũi nào mà dạy học nữa nè
trời !
- Ai ngờ, Một nhà giáo cấp
ba đường hoàng, vậy mà ăn cắp !
- Tống khứ cái thằng thầy ăn
cắp về địa phương đi !
- Ách giữa đàng, mang vào cổ
!
- Cái mặt thằng chầm bầm
!….Một lần cho ớn…
- Rảnh quá ! xen vào chuyện
của người ta !
Bao cái nhìn xiên xéo, bao cái bỉu môi,
bao lời thoá mạ, bao người xa lánh….
Mấy ngày nay, Ban giám hiệu tạm đình
chỉ công tác của thầy Tâm, chờ kết quả bên Công an xã. Ngày nào,
thầy cũng vào trường, nhưng không được dạy, học sinh lấm lét, xa
lánh. Cả học sinh lớp chủ nhiệm, vốn rất yêu mến thầy, cũng không
dám lại gần. Nhiều đồng nghiệp ngỡ vô tình mà cố ý lãng tránh.
Hình như họ sợ….bị lây. Thầy đã nhiều lần nói rõ sự việc, nhưng
không ai tin, cay xé mà nghe những lời đàm tiếu…Bình thường, họ cũng
hoà nhã, vui tươi, nhưng khi đụng chuyện rồi…thật đáng buồn…Cả những
người từng chia sẻ cảm thông, cũng không tránh khỏi cái nhìn nhợt
nhạt, nghi ngờ…Thầy cảm thấy cô đơn, cô đơn đến lạnh lùng…Nếu như cây
phượng già này mà biết nói, biết đi, chắc nó cũng xa mình rồi…Thầy
buồn. Cái buồn không phải vì sự việc xảy ra, mà chính vì tình
người…
Sáng nay, Thầy ngồi tại phòng Công an
xã theo giấy mời. Tại đây, đã có nhiều người. Cha con ông Tư và Bé Thuý,
người bị mất của; mẹ con chị Hà và bé Thanh, người bị bé Thuý
đánh mấy hôm trước. Thầy chủ tịch công đoàn trường; một số học sinh
chứng kiến vụ việc…Ông trưởng công an xã bắt đầu cuộc giải quyết:
- Chào thầy ! Tôi thực sự
rất ngại, khi phải mời Thầy đến đây làm việc. Thầy thông cảm cho !
- Anh cứ làm đúng nhiệm vụ
của mình đi ! Thầy Tâm buồn bã.
- À ! Mặt thầy sao sưng đỏ
thế ?
- Khi tôi đỡ cháu dậy, cháu lỡ
quơ trúng thôi mà ! Không sao đâu !
Trưởng công an xã quay qua bé
Thuý:
- Này ! Cháu hãy kể lại toàn
bộ vụ việc, trước mặt mọi người, không được gian dối hay giấu giếm !
- Dạ !... Khoảng hơn 11 giờ,
vừa ra khỏi cổng trường một đoạn, con rất tức bạn Thanh, học cùng
lớp 10C, nói con được 7 điểm môn ngữ văn là vì con coi bài bạn ấy
chứ không phải do con tự làm, nên con chặn nó lại nói cho ra lẽ…
- Thì mày coi chứ còn gì !
Bé Thanh chen vào.
- Này ! Khi bạn nói con không
được chen vào ! Con nói tiếp đi ! Trưởng công an nghiêm giọng.
- Nó cứ cho là con coi bài
nó, chọc quê với bạn bè, nên con đánh dằn mặt nó. Nó cũng đánh lại
vậy ! Đánh một lát, con vật xuống cho hả giận, lột áo cho bỏ ghét, một
tay đè, một tay đánh vào mặt nó cho đã tức, đánh cho bỏ cái tật
nói xấu người ta...
Trưởng công an nhìn về một em
học sinh:
- Được biết, em là người
chứng kiến toàn bộ vụ việc. Em hãy kể xem !
- Dạ…. Học sinh được gọi cứ lấm lét, liếc
sang Thuý, nhìn mọi người rồi ngó chú công an…
Hiểu được tâm lý, ông nói:
- Các con cứ kể, đừng sợ, không
ai dám hù doạ, trả thù đâu mà sợ ! Nếu có, chú sẽ trừng trị kẻ
xấu đó. Cứ nói thẳng sự thật để các chú giải quyết cho đúng !
- Dạ thưa chú !... Vì đang trên
đường về, nên các bạn xúm lại coi đông
lắm, đông như coi ảo thuật Sơn Đông, chỉ chừa một vòng tròn vừa đủ
cho hai bạn đánh nhau, không đứa nào vào can, chỉ hô hào, vỗ tay, la
ó…để coi cho đã.…
Trưởng công an hỏi:
- Lúc đó, có ai đi ngang ?
Một số em khác:
- Nhiều thầy cô chạy xe về, nhìn, rồi bỏ
đi !
- Một số người lớn đi ngang, xem, rồi cũng
vội vả !
- Thầy cô còn phải đi dạy
thêm ca trưa, ca chiều… nữa mà !!!
- Tại sao con đứng gần đó,
cũng không vào can ?
- Không ai can, mắc mớ gì con
can ! Rồi, nó đánh con luôn làm sao ?
- Con kể tiếp đi !
- Cho đến khi Thầy chạy xe ngang qua, lập tức dừng lại, la to:
" Trời ơi ! Sao các em lại để cho hai bạn đánh nhau như thế
này ! Sao không can ra ? Các em lại còn vỗ tay, la lối, nhảy cẩng lên
để xem được sao ? Rồi Thầy nhanh nhẹn xen vào, la to "Thả ra"
ba bốn lần, nhưng bạn Thuý cứ đè bạn Thanh mà đánh tới tấp. Không
được, Thầy khom xuống, vất vả lắm mới gỡ được hai tay bạn Thuý ra,
đỡ dậy. Còn bạn Thanh ốm yếu, cũng lừ đừ đứng lên, chảy máu mũi...sửa
lại áo. Áo trắng dính máu và cát bụi. Thầy đứng giữa, giăng hai tay,
để chặn bạn Thuý đánh nữa. Vậy mà, bạn Thuý ỉ mạnh, cố lách qua,
lách lại, đấm, đá, thoi, tát… liên tục. Thầy cố cản lại. Không đánh được,
bạn hét thật to: "Thầy binh nó hả ?"… "Ai mượn ? Ai biểu
?" rồi thoi thầy một cái vào mặt. Đó ! Cái vết bầm trên mặt Thầy
đó ! Đâu phải nó quơ lỡ trúng như Thầy nói đâu ! Nó cố tình đánh
Thầy đó ! Thầy ôm mặt chịu, rồi bảo con lấy xe đạp điện chở bạn
Thanh đi nhà thương.
- Còn vụ sợi dây vàng 5 phân
24 kr ? Trưởng công an hỏi.
- Dạ ! – Một học sinh trả
lời – Sau đó, bạn Thuý có la lên rằng mất sợi dây vàng…đòi Thầy bắt
đền ! Thầy nói: Dây gì ? Bạn Thuý nói, dây 5 phân vàng 24 kr. Thầy
bảo Thầy không biết. Bạn Thuý nói nếu không thấy dây, ba mẹ bạn sẽ
đánh chết ! Liền, bạn khóc oà lên, khóc như mưa, khóc rống lên, giậm chân
đành đạch…đòi tự tử…Thầy bảo bạn cố kiếm lại coi, chắc là rớt đâu
đó. Bạn Thuý cứ khư khư là mất rồi, mặt mày xanh lét, không thèm
kiếm, cứ la lớn bắt thầy phải đền. Tụi con kiếm khắp nơi, mò cả
dưới mương, từng chút, từng chút... Có thấy gì đâu ! Bạn cứ la "Bắt
đền thầy", ầm ầm như thế. Thầy mới bị mang tiếng….Lúc đó, các
chú công an xã cũng vừa tới…cho giải tán và bảo chờ giải quyết.
Trưởng công an, nhìn sang Thúy - Con
hãy nói thật coi ! sợi dây vàng có mất thật hay không ? Chú mà truy
ra thì sẽ bắt tội nặng đó !
Thầy chủ tịch công đoàn: - Con hãy nói
thật đi ! Con biết không cả tuần nay, thầy Tâm bị tai tiếng biết chừng
nào ! Danh dự người thầy còn lớn hơn nhiều so với sợi dây đó nữa. Thầy
Tâm mà mang tiếng ăn cắp sẽ nghỉ dạy luôn ! …Lừa dối, là một tính
xấu…
Anh
Tư nóng lên - Sợi dây mày đâu ? Anh gằn giọng: N…ó…i ….!
- Con…dạ…c..o..n…
- Ạ… ! Mày đem lại cho con mẹ
thế chấp nặng lãi đó nữa rồi phải không ? Nghiện game quá rồi ! Quá lắm rồi ! Mày thế bao nhiêu ? N...ó...i …!
- Dạ …ba....
- B...a...o......n..h...i...ê...u... ?
- Dạ ...có ...một….một… triệu…
- Trời ơi ! Cha mẹ lo mua bán tối ngày, không quản đuợc con…
- Vậy là rõ - Trưởng công an nói - Sợi dây vàng không mất ! Cả
tuần nay, thầy Tâm chịu tiếng oan rồi !
Bây giờ, trưởng công an mới dõng dạc nói lớn, nói rõ, nói
mạnh từng tiếng, cho tất cả mọi người nghe:
- Đấy ! Mọi người thấy cả
rồi đấy ! Trong khi có quá nhiều người vô cảm, lạnh lùng, sợ liên
luỵ, cả tri thức lẫn bình dân, thì thầy Tâm đã không chút ngần ngại
vào can. Thầy lại còn chịu tiếng oan. Hai đứa con, chỉ vì một chuyện
không lớn, có thể giải quyết êm thắm, lại đánh nhau đến chết. Nếu
không có thầy Tâm, cả hai đứa có yên ổn mà ngồi đây không ? Hay một
đứa vào tù, một đứa nằm bệnh viện, hoặc có thể nặng hơn ? Riêng cháu Thuý, nóng lên có thể đánh cả
thầy sao ? Đổ thừa cho Thầy, là cách
để giải quyết vụ sợi dây vàng với ba mẹ cháu sao ? Anh Tư phải có
trách nhiệm với con mình và gia đình chị Hà. Các con nữa, nếu can
gián ngay từ đầu, thì cả hai cháu Thuý và cháu Thanh đâu đến
nỗi…Thầy cô từng dạy sống phải có tình người mà…Mọi người hãy nghe
cho rõ, Thầy Tâm chính là tấm gương sáng ngời…sáng ngời nhân cách đó
!
- Vâng ! - Thầy chủ tịch công
đoàn nói - Tôi sẽ báo lại cho thầy Hiệu trưởng và sẽ biểu dương
toàn trường. Anh Tư ! Trường đã cấm học sinh mang đồ nữ trang quý, sao
anh lại…
- Thì cũng sợ nó thua thiệt
với bạn bè…Mua bán tất bật, họp cha mẹ học sinh vợ chồng tôi lại
ít đi…
Chị Hà bước lại cảm ơn Thầy rối rít -
Không có Thầy, chắc gì con tôi đi học lại được như bây giờ…Ông Tư cũng
nói - Xin lỗi chị Hà ! Cả cháu Thanh nữa, tôi xin nhận trách nhiệm… Tôi
thực tình xin lỗi Thầy, nhờ Thầy mà con tôi không gây tội ác…
Trưởng công an cho mọi người về và mời
thầy chủ tịch công đoàn trường ngồi lại.
- Theo tôi biết, thầy cô giáo
bây giờ cũng đỡ lắm, có người rất khá nữa, nhiều thầy sắm cả xe
Wave, Airblack, có thầy sắm cả xe du lịch… Sao thầy Tâm vẫn cứ tàn
tàn chiếc cúp 50 đời 78 cũ mèm ?
- À ! Những thầy, cô khấm
khá đó là nhờ dạy thêm, dạy bồi dưỡng, dạy gia sư, dạy kèm, dạy cua…ở
các môn toán, lý, hoá, tiếng Anh, học sinh học dữ lắm ! Bình quân,
mỗi người kiếm khoảng 6,7 triệu đồng một tháng. Còn những thầy cô dạy
các môn như: văn, sử, địa, giáo dục công dân, thể dục…thì học sinh không
học hoặc rất ít học thêm, cả chính khoá các em cũng chỉ học chống
liệt thôi, có khi bỏ trắng…Các thầy cô đó chỉ bám vào lương. Thầy Tâm
rất dè xẻn, nhưng cũng lắm vất vả…Trường cũng đã hết sức chú ý
các em học đều môn…
- Cảm ơn Thầy nhiều…Hèn gì
mà mấy lần tôi cứ thắc mắc khi xem truyền hình, các chương trình:"
Rung chuông vàng, Đường lên đỉnh Olympia ,
Đấu trường 100, Ai là triệu phú..." Người chơi chủ yếu là học
sinh sinh viên, khi được hỏi một câu về toán, lý, hoá thật khó vẫn
giải được, trong khi một câu hỏi về văn, sử, địa, thật dễ thì không
biết gì ! Rồi, kết quả kỳ thi đại học vừa qua có hơn năm ngàn bài sử
điểm không…nhiều ngành khoa học xã hội phải đóng cửa…Tôi có cảm giác đến rợn
người: Đa số học sinh lệch hướng rồi ! Một bộ phận giáo viên lệch hướng
rồi ! Học sinh thì vì các môn thi đại học, mà lơ là hoặc bỏ trắng
các môn khác…Giáo viên thì chạy theo đồng tiền, hoặc sợ liên luỵ, mà
vô cảm, lạnh lùng…
- Chúng tôi đã cố gắng hết
sức …
HẾT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét