Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

TIẾNG QUÊ !











                                          
             
                                                  
                                              Lê Văn Thật 

Về miền quê… nghe tiếng kêu ếch nhái
cả đêm, cả ngày, cả bão, cả giông…
Vênh vang cánh đồng !
Mênh mang  khắp xóm !
Thằng thì khoe lớn tiếng …
Đứa thì bảo dài hơi …
Cậu cứ ngỡ ngọt lời…
Cô cho là tha thướt…
Có lương, có bổng gì đâu,
thích thì kêu cho thoả lòng mong ước
Bản hoà tấu, dù chẳng hài âm, nhịp điệu
Vẫn vắt hết sức mình, mong dâng đời tiếng quê …
Gọi người xa…trở về…
Gợi tình quê thắm thiết
Xin được làm tiếng ca đất nước
Là người bạn nhỏ thuỷ chung cho cuộc đời

Người thương thì khen tặng làn hơi
Rồi uốn nắn cho thanh âm trong trẻo
Giữa phố thị, tiếng đồng quê lạ lẫm
Góp vào đời nét đẹp nhân gian !
Ếch nhái ễnh ương… như hoá kiếp phượng… kiếp hoàng
Xin cảm ơn người,
nâng tiếng kêu đồng nội,
thành tiếng hát hồn quê.
Mong cùng phượng, cùng hoàng, oanh, yến, sơn ca…
cao hứng hát, bằng cả trái tim nghệ thuật
Dâng cho đời hương sắc
Luyến láy gọi hồn người Việt thiết tha…
Ở nơi nào…
             … cũng nghe tiếng quê ta…

Người ghét thì rẻ khinh, mai mỉa !
Một lũ quê mùa, xô bồ và thô kệt !
Tiếng khàn đục rè rè…
âm thanh ộp oạp !
theo đuôi và nịnh hót !
Kêu đi con !
để tao biết chỗ mày đang núp !
Kêu lớn lên đi con !
để tao biết mày là ai !
Món đặc sản này đủ xào, nướng, chiên, quay !
Dòng thứ ếch nhái ễnh ương, mà bày đặt giả hoàng, giả phượng !
Chỉ là một lũ khoái kêu la, điên khùng và gàn bướng
mà chẳng biết rằng “… chết bởi tiếng kêu !”

Tôi chưa biết tôi là gì.  
Nhưng tôi biết tôi là ai.
Và biết phải làm gì.
Để tôi là tôi.
Mãi mãi !

                             LVT


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét