Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Mẹ !

               
                                            MẸ 
                                                       01/05/1987

Là người Việt, nhưng mẹ sinh ở xứ người .
Tên vùng đất, gắn với tên Chùa cổ kính !
Đất Chùa Bà, chỉ vòng tre và ruộng  !
Thêm một người: năm 1920 !
Tuổi thơ đi qua bao nỗi buồn vui !
Làng quê nghèo, gói cuộc đời mơ mộng !
Trường học thì xa, chỉ dăm bè bạn.
Bên luỹ tre làng, múa hát tung tăng
Bên luỹ tre làng, vất vả gian nan !
Bán hết  tương lai cho trời cho đất
Tuổi thơ lớn lên như tre xanh bóng mát !
Chân chất, hiền hoà  đôn hậu xiết bao !
Gắn cuộc đời với ruộng lúa , đàn trâu…
Mái lá đơn sơ mà ngọt ngào hạnh phúc !
Ông ngoại thương con, nhưng nghiêm khắc !
Giữ lễ giáo nghìn đời như máu,  như xương !
Dạy bảo cháu con bằng luân lý can thường   
 Búi tóc sau đầu,  áo dài thâm nho giáo !
Bà ngoại hiền  thương con yêu cháu !
Một nắng hai sương  gánh  cả khối đời !
Mẹ lớn lên, trong tiếng ngoại ru hời .
Mái trường làng, không đủ nuôi mơ ước !
Vẫn với tấm thân mảnh mai hiền thục !
Mẹ lớn lên,  đọ sức với đất trời !
Con nghe kể:  một lần  tập bơi
Mẹ đã vượt qua con sóng thần thập tử !
Đất Chùa Bà đồng khô và nắng gió !
Mẹ lớn lên thách thức mọi gian nan !
Mẹ lớn lên như hoa nở giữa làng !


                                                   GẶP CHA 

                                                                                  15/09/1987

Mẹ lớn lên,  thành cô gái Miền Nam
Chiếc áo bà ba, nón lá nghiêng làm dáng !
Gái Chùa Bà giỏi giang, xinh xắn !
Nức tiếng xa gần , ngơ ngẩn bao chàng trai !
Mẹ lớn lên,….  vẫn trắng đôi tay
Chỉ chắc một điều  tấm lòng rất đỏ !
Bao năm tháng đương đầu cùng nắng gió !
Vẫn đẹp xinh, nức  tiếng xa gần .
Cha ở Ba Rài, nổi tiếng giỏi văn !
Vẫn hay viết đơn từ, văn biểu
Có phải tiền duyên ? chỉ một người mới hiểu
Nên dù xa,  vẫn gặp trong đời ?
Nên dù xa, nhưng không cách lòng người !
Đôi chân mạnh hơn nghìn sông núi !
Còn gì vui hơn  ngày cưới ?
Hạnh phúc đến với người biết yêu nhau !
Mối tình nghèo dăm miếng trầu cau
Nhưng  tình ỵêu, thì  giàu như bể !
Cha đi bán buôn, mòn chân gian khổ !
Vẫn không quên cho mẹ  áo  mùa đông
Mẹ tháng ngày vất vả trên đồng !
Luôn nhớ cha, đường xa cô lẻ !
Có thể mái nhà tranh  nhỏ bé ?
Nhưng hạnh phúc thì lớn vô cùng !
Bình Thạnh ơi, ta yêu đến vô cùng !
Nơi cha mẹ đã cho ta được sống
         


                                       LO TOAN                                              
  
                                            01/10/ 1987
Giữa bom đạn mịt trời ...
Một cọng cỏ cũng không xanh cuộc sống !
Một nắm đất cũng cháy màu lửa đạn !
Vẫn có hạnh phúc của con người .
Bình Thạnh ơi quê ta đẹp tuyệt vời !
Lúa vẫn vàng đồng trộn cùng xương máu !
Mái trường nhỏ, chỉ tranh tre nứa lá,
Nhưng tiếng trẻ thơ thì vang cả đất trời !
Tôi lớn lên trong lòng mẹ ru hời ,
Giữa áo cha sạm màu sương gió !
Hai chị thương cho em tất cả !
Bốn người thân , tôi hạnh phúc dường nào !
Dù đói nghèo, thiếu cả cháo rau!
Tôi vẫn đến trường, đủ đầy sách vở !
Đau đớn ơi!  Mái tình thương bé nhỏ !
Kéo đến chi... cho luỵ một gia đình ?
Cha ơi cha ! cơn bệnh hoành hành !
Những cơn ho dài...xé lòng con, tim mẹ !
Những cơn ho dài ...cho cuộc đời chảy máu !
Hạnh phúc ơi!  chưa vẹn đã tan rồi !
Ba mẹ con, ngàn giọt lệ tuôn rơi !
Chỉ mình mẹ,  từ nay, gánh mưa đội nắng !
Ba con thơ, gót chân đầy bùn lấm !
Chống cả cuộc đời, không có một ngày vui !
Lửa chiến tranh, cháy cả đất trời !
Cháy hạnh phúc để cuộc đời đen kịt !
Chỉ có mẹ tôi...!        
                            
                         KÍNH MẸ
                                                      Xuân 1987
            
         Đâu chỉ bây giờ, con viết thơ dâng mẹ
            Đêm giao thừa, tiếng pháo giòn tai
            Ai rộn rã, ồn ào…ngoài kia đó
            Sao con thấy buồn...buồn vô cùng, mẹ ơi !
                     Mẹ đã thêm tuổi nữa rồi, bảy sáu
                   Tóc bạc nhiều màu sương gió dầm phai !
                   Dáng gầy còm tháng năm buồn in dấu
                   Lệ con rơi mằn mặn suốt đêm dài…
            Con trẻ lớn, như mai vàng rực rỡ
            Mẹ già hơn, héo hắt lá thu rơi
            Cha sớm quẳng cả một đời gian khó
            Cho mẹ con, chẳng có phút giây cười !
       Dấu vết thời gian…chìm nổi dòng đời
       Mấy lượt chiến tranhbao lần lụt lội
       Ngày hai bữa cháu rau…đêm nằm ngủ vội
       Lo lắng trăm chiều…cho những đứa con xa…
Trưa hè rát thịt, đêm bấc nứt da
Mẹ vẫn một mình tưới hồ hôi cho đất
Tay cuốc đất, đất ít dần mỗi cuốc
Lúa vẫn xanh, thơm hương đậu hương cà
       Mưa nắng chi, cho dáng mẹ mờ xa…
       Thân cò mỏng... trên cánh đồng hun hút
       Sợ hút thuốc, ăn trầu, không xong việc
       Quên nắng mưa, quên cả tấm thân già…
Tay chai cứng, mẹ không hề hay biết
Đến nứt ra, máu theo đường chỉ đỏ tay
Chân cằn khô, giẫm nát tháng năm dài
Lòng vẫn rộng như biển trời non nước
       Bao năm rồi cứ thế !
       Đóa hoa hồng đẹp nhất giữa nhân gian
       Con của mẹ, sẽ giống như mẹ
       Thưa mẹ !
       Người tuyệt đối của chúng con
       Mùa xuân này…con mong mẹ vui hơn.

                                                           LVT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét