Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

THƯƠNG CÁC EM TÔI









            


                                                      
                                                          LÊ VĂN THẬT


Đêm trút nỗi buồn vào thơ…

Thương các em tôi gặp nhiều trắc trở



Lặn hụp giữa mùa bão gió

Biết có vượt nổi cơn thịnh nộ cuộc đời mà đến bến bình yên ?

Đã là người thì ai cũng truân chuyên

Có vấp ngả mới biết mình lớn dậy

Có vấp ngả mới say đời hoa trái

Vững vàng hơn cho những chuyến đi dài

Mặc tiếng đời trách móc, hờn giận, khen chê…

Ta sống cho ta, nên không cần những hư ảo ấy !

Ta sống vì ta, vì dòng thơ tuôn chảy

Đẹp vô ngần….là những ánh trăng duyên

Thương các em… rơi vào tháng năm nghiêng

Chao đảo giữa dòng đời trong đục

Không đâu !

Các em không bao giờ quanh khúc

Con sông này chảy thẳng tận lòng ta !

Nó đã mát dịu một thời…sẽ tung tẩy hương hoa…

Không đâu !

Các em là những người thấy cả ánh mặt trời rực sáng

Biết phải làm gì và biết phải đi đâu

Cái vấp này, không ngả nổi các em đâu !

Chỉ tại thói đời cứ bày ra thách đố

Chỉ tại ông trời thử tài hoa thế đó

Chớ quay lưng về phía mặt trời,

chỉ còn nhìn cái bóng của mình thôi

Anh chẳng trách các em…cả khi các em trách.

Vì hiểu cái lẽ vô thường, có có không không

Đừng giận anh… rào giậu ngăn sân

Vì anh biết trời còn nóng lắm !

Hãy để sang thu đất trời tươi thắm

Sẽ mở toang cánh cửa đời đón gió ngàn phương

Nhánh sông Vàm vẫn đẹp ánh trăng thương

Vẫn chờ những con thuyền quay về bến cũ

Ai đứng đó giữa lạnh lùng sương gió

sao không chở trăng về, đêm đang rằm mộng mơ ?

Đêm trút nỗi buồn vào thơ…

                                                       LVT


2 nhận xét:

  1. Sao cứ thương các em tôi hòai vậy ! thêm bài đi chứ
    ghé thăm anh chúc vui. Thân mến

    Trả lờiXóa
  2. Lâu quá chẳng có cảm hứng nào....cuối năm công việc tổng kết tắt bếp, dùi đầu vào đống hồ sơ...Nay mới gảnh nè....

    Trả lờiXóa