Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

LẠC GIỮA VƯỜN XUÂN

ĐƠN CA CỔ

Vọng cổ: Lê Văn Thật (Viết tặng anh Thanh Nhàn)

Thơ " Lạc giữa vườn xuân" - Thanh Nhàn


NGÂM

Sao hồn tôi lạc vào vườn hoa ấy
Nức mùi hương say đắm một loài hoa
Cứ thẹn thùng một vẻ đẹp kiêu sa
Dịu dàng xuân nâng niu từng cánh mỏng



VỌNG CỔ

1) Bèo nước gặp nhau, em ơi, có phải là duyện phận. Cho ta tìm được nhau trong mơ ước buổi… ban…đầu
Có phải sông Ngân ai đã bắc nhịp cầu
Làm sao quên tháng ngày mơ với mộng, dòng sông tình dào dạt bến yêu thương.
Hoa xuân ơi một chiều ta hoài vọng, mãi bâng khuâng xao xuyến ở trong lòng.
Lạc giữa vườn xuân hay chốn thinh không, say đắm mãi đoá hoa hồng tươi thắm

2) Em ơi… có phải duyên ta từ kiếp trước, nên mới quen nhau…như hẹn ước tự lâu….rồi.
Vàm Cỏ yêu thương vẫn xanh ngát bên trời.
Ngẩn ngơ nhìn cánh hoa xuân chớm nở, thả hồn theo mơ mộng trót yêu hoa
Chiều dần buông xoè cánh mượt mà, nhớ biết mấy hoa xuân nhà ai đó
Mình đã cho nhau một thời xao xuyến, nhưng giữa cảnh đời ngang trái biết làm sao

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG

Giờ thì mình chia xa, nhớ thương chi cho lòng thêm xót xa
Tình ơi biết bao thắm nồng, sao quên được một người con gái
Ngày nào mình bên nhau, đất Tây Ninh thắm màu biếc xanh
Khắc sâu trong lòng say vẫn nồng say
Nghe vấn vương trong lòng, ta lạc giữa vườn xuân

VỌNG CỔ

5) Em ơi… Ta gặp nhau đây trong muộn màng nuối tiếc. Chữ yêu thương đành gửi theo sông nước…mây… trời.
Tìm được gì đâu một mối duyên đời
Dẫu có yêu nhau mặn nồng tha thiết, cũng phải đành đôi ngả lìa xa
Em hãy về vui với người ta, tìm duyên mới sẽ mặn nồng hạnh phúc
Anh trở lại với nỗi sầu cô lẻ, tháng năm qua chôn kín một ân tình

VỌNG KIM LANG

6) Yêu đoá hoa xinh, nhưng cũng cam ly tình
Ơi biết bao ân tình, giờ cũng đành rẻ chia người ơi.
Ví như nước trôi qua cầu, dẫu ngàn đời vẫn không mờ phai
Ơi vườn xuân nào vẫn còn xanh mãi
Chỉ duyên chúng mình đành như nước sông sâu
Phải đâu ta kẻ vong tình mà giận hờn trách nhau người ơi
Trớ trêu cái duyên ông trời, mình cũng đành trái ngang đời nhau

VỀ VỌNG CỔ

Thôi hãy xem như một lần gặp gỡ, rồi xa nhau mỗi kẻ một con đường
Còn gì mà nhớ mà thương
Ta đi về phía cuối đường không nhau
Dù mai đời có ra sao
Vẫn nhớ năm nào lạc giữa vườn xuân

          Lê Văn Thật 25/06/214

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét