Lê Văn Thật
Mùa xuân 10/02/1983
Xuân đến bao người sung sướng quá!
Trang
điểm cuộc đời sang thật sang !
Áo quần khoe sắc cùng hoa lá !
Dập
dìu tài tử với giai nhân!
Tôi
vẫn ngồi đây , căn nhà lá!
Quần
áo tuềnh toàng, mắt ngó mong !
Tôi
thèm ăn trọn mùa xuân quá!
Nhưng
nghèo, nên vẫn thấy mùa đông !
Chắc
em gái nhỏ buồn đôi chút!
Tết
đến, mà anh chẳng viếng nhà!
Chẳng
quà, chẳng thiệp , không lời chúc!
Chắc
trách thầm: “ông ấy tệ ra !”
Tôi
biết nói sao… cứ thẹn thùng!
Cuối
đầu để mặc gió xuân rung !
Sao
trời trời bắt xuân về sớm quá!
Giữa
lúc trong tôi chẳng một đồng.
Thì cứ… nhìn người ăn tết
Mắt buồn…thì cứ xa xôi.
Chiều ba mươi thèm đòn bánh tét
Khói bếp nhà ai…cứ nhả mùi…
Tết
đến , mà tôi không đến tết!
Thuốc
lá vàng tay…chẳng cháy buồn !
Bạn
bè nhiều đấy nhưng không tới !
Lỡ
chúng có tìm cũng trốn luôn !
Tết
đến, mẹ hiền đà sáu tám!
Má
hóp, lưng còng, tóc bạc hơn !
Ôi!
Thân yếu, mắt mờ... xệnh xoạng !
Lòng
đâu tôi hưởng tết trong lành !
Tôi
trốn xuân , nên chỉ một mình
Gió xuân hay gió xé tim gan !
Một
mình bên cửa buồn tiu nghỉu !
Nghe
tiếng ai kêu cũng giật mình !
Nhắm
mắt không nhìn mai khoe sắc !
Đóng
cửa, cho xuân này chóng qua !
Nằm
chèo queo giả đò ngon giấc !
Từ
sáng tinh mơ , đến xế tà...
LVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét