Lê Văn Thật
Thế là đã xa…
Mối tình một nửa !
Tưởng thời gian sẽ chôn vùi nỗi
nhớ !
Nhưng người ơi !...
…có quên được bao giờ ?
Mình chỉ còn khóc với thơ…
Để thấy cuộc đời đơn lẻ quá !
Nhưng nỗi nhớ, nhưng tình yêu rực
lửa …
Cháy lòng tôi, đốt cả đời tôi …
Mấy năm rồi, tôi chẳng là tôi !
Càng cố quên thì lại càng cố nhớ
!
Tan nát rồi sao tim hỡi ?
Tha thiết chi mà lệ đời chứa chan
?
Trước người tình ấp ủ tận tâm can…
Mà chẳng dám mở một lời….thương
nhớ
Tôi đấm vào tim tôi.
Giận dữ !
Mày chẳng thấy đôi mắt kia
biết nói ?
Mày chỉ biết khóc gió buồn mây !
“Ba đồng một mớ trầu cay
Sao anh không hỏi những ngày còn
không ?”
Lời trách xưa ...vẫn xé nát
tan lòng
Nhìn mớ trầu cay mà cay cả một đời thương nhớ
Trăng đã vỡ…
Hồn đã tan...
Nuối tiếc cái gì hư không ?
Riết giữ lòng mình.
Đi thẳng !
Nhả không nổi một cục đời cay đắng
!
Thế là xuân sắp về !
Mình lại trắng đêm không ngủ !
Ta nhớ nàng, ta yêu nàng quá đỗi
!
Thời gian không thể kéo lại rồi
!
Cả linh hồn ta, cả xác thịt rã rời
!
Là nỗi nhớ, là nỗi sầu chất ngất
!
Ôi…gió bấc !
Xiết lòng tôi cơn lạnh tê người !
Tưởng như đã ngủ rồi !
Bỗng nghe tiếng gà eo óc gáy !
Tôi bật dậy !
Tìm hồn tôi ở nơi nào xa xôi !
LVT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét