Lê Văn Thật
Ôi nhớ,
nhớ sao, nhớ lạ lùng !
Một
nàng con gái ở xa xăm !
Đêm
sắp tàn rồi, ta chưa ngủ !
Nỗi
lòng, chưa cạn những bâng khuâng !
Từ
độ chia tay, biết nói gì ?
Gượng
sầu mà tiễn một người đi !
Một
giọt lệ tình vương mắt biếc !
Chảy
đến bây giờ, giữa biệt ly !
Tôi
vẫn nhớ hoài, năm tháng xưa !
Ngắn
ngủn, mà sao thương nhớ quá !
Đời
chưa bắt lòng tôi quá đá !
Nên
chợt nghe lòng, rộn ước mơ !
Tôi
tự trách tôi, quá lặng lờ !
Để
lòng, chỉ khóc với trang thơ !
Để
tình, lặng chết theo năm tháng !
Để
khóc, bây giờ hết mộng mơ !
Ai
hiểu, lòng tôi từ độ ấy !
Muốn
nói mà sao cứ nghẹn lời !
Đã
chưa thoát khỏi vòng khổ ải !
Còn
dám yêu ai giữa cuộc đời ?
Ai khóc,
nhưng tôi vẫn lạnh lùng !
Vẫn dày lên xác mảnh tim
rung !
Tôi
không lau được dòng lệ đó !
Nhưng cũng không quên
một bóng hồng
Cay xé lòng tôi người ơi !
Nuối
tiếc, thì nay đã muộn rồi !
Người
xa xôi quá ! tôi buồn quá !
Biết
có khi nào, em nhớ tôi ?
LVT - 10/1990
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét